tholeanhthu

Friday, July 22, 2022

Truyện không có chuyện.

Truyện không có chuyện.


Nó nghĩ nhiều. Tìm trên Google, đọc một truyện cùng tựa này. Thấy người viết có cố gắng hay muốn làm khác lạ, nhưng nó cảm nhận chưa tới hay chưa “đã”. Hình thức này người ta vẫn gọi là truyện phi chuyện, truyện “phá” truyện.

Nó viết MỘT. Xe đẩy cửa, quát: ra mau. Tấm bạt nhựa phất mạnh, vội ghê lắm: Bế xuống. Nằm đây. Con vịt bầu đau quằn quại. Có chuyện với cái trứng chửa láng vỏ, đòi ra. Thằng “bò” ngơ ngác. Tha con vịt thả xuống bạt trải lề đường đầu nó lại nghĩ : “Giá lướt mạng được, nó còn biết phải làm gì giúp con vịt bầu đau đẻ…”. Cái xe vọt mất. Sót làn khói mỏng bay … Trời chưa rạng. Nắng núp lùm cây … Bệnh viện xa đây mười một cây.

MỘT có thằng với con, song không rõ bóng dáng một người. Hay con người “vật hóa”. Bạn im lặng, không cả hỏi ai “vật” ai “hóa” mẩu tin nóng rẫy nhanh làm vậy! Nhưng đọc vẫn trước sau, nhịp kệ. Kể được. Phải phá mạnh. Không có chuyện mà.

Nó viết MỘT + MỘT.

Một cộng một thành đôi. Ghế đá đôi nói đó ngồi, gần có vụng nước sâu một tấc mốt. Hay nói rõ hơn là vụng nước cách đôi ngồi ghế mười một bước chân. Khuất sau một lùm cây bông Hạnh Phúc. Cộng một nhóc khoảng một tuổi lẻ đang chập chững đi quanh đó. Một camera đặt góc công viên, cộng một anh ngồi ngó 11 ô màn hình. Một ô hỏng với mười một cộng đó, tối thui. Mười một phút của trận Việt Nam đá Thái Lan, cơ hội hụt ăn một bàn thắng của Văn Toàn …

Tivi dưới sảnh chung cư vừa la rần tiếc nuối. 11 lượt like + share hút đôi một + một ngó chăm chăm vô 1+1 cái di động, ngón tay bấm liên tục không nghỉ … Thằng nhóc vừa khuất sau lùm bông. Ở đó, vụng nước dài + rộng bằng đúng độ sâu của vệt bánh xe máy …

- “Tân”, anh gọi… Vẫn chưa nghe trả lời. Tân trực chốt dưới tòa nhà, gần đó nhất. Mất 110 mét đua ra góc công viên. Anh mà chạy thì cộng thêm 110 bước với một + một cầu thang bộ … Anh hét với bộ đàm: “Tân, mày chạy ngay ra công viên, chỗ quán cà phê. Ngó coi nhóc nhỏ, có vụng nước … ngha”. Anh hay ngha thay vì nghe và chết với tên gọi này bởi thói quen chat mạng lâu nay. Rồi chả hiểu sao, anh bật công tắc báo cháy. Tiếng còi vang inh ỏi.

Rồi anh “mở” loa thông báo : “Nhầm lẫn ngha. Tôi, bảo vệ tòa chung cư X. vô ý chạm tay nút báo động. Xin bà con thông cảm”. Anh lặp lại một lượt nữa. Cháy. Nhầm. Thông cảm. Đôi ngoài ghế kia vẫn không rời mắt khỏi điện thoại. Xa không nghe hay thêm 11 lượt like+ comment gấp gáp lắm. Vẫn không ngó tới nhóc con. Anh nhác thấy bóng thằng Tân … trên màn hình. - Anh gọi cấp cứu ngay đi. Nhóc té sấp mặt xuống vụng nước. Tím tái rồi … Tân báo qua bộ đàm.

Tiếng xe 11 + 5 hú … nghe từ hướng cầu Chán Hôn. 110 mét qua cầu là trường Lang Thang anh học mười một năm trước. Cách đây tầm 1.100 mét . Cuối cùng anh cũng ra ngoài đó. Chán đến nỗi chả muốn nói một lời nào với đôi mãi bấm di động đang khóc rưng rức kia.

Còn may …**

Truyện không có chuyện kiểu gì, vẫn cứ là truyện. Nhưng toàn những con số một, lại dấu cộng toán học … Lặp nhiều hay “số quá” khiến cảm giác khô khốc, đóng đinh cảm xúc người đọc. Bạn xem rồi nói. Chỉ nó không rõ những người đọc khác sẽ nghĩ gì. Lặp một lại thêm + một là chiêu trò ám thị nhằm ám ảnh người đọc, thay thế các biện pháp kỹ thuật trong xây dựng truyện, nhân vật cùng tâm lý của truyện. Còn phá truyện thì hãy đọc “Đậu rang đậu rơi”, có hẳn hòi một chuyện nhưng nó xác định rõ là THƠ nghe.

Tháng mười, tôi “ồn ào” ở gian bếp ZEN (*) chuyện rang đậu của THƠ. Đậu ngâm một khoảng giờ trong nước hai lạnh ba sôi. Vớt để ráo. Đổ ra chảo. Canh lửa, rang thôi. Đậu bở, ăn dở … vì nhạt nước. Bóc võ hạt dễ bể đôi.

Cái lạ mới thấy phôi mầm hình lá rời ra nhiều quá. Đậu rang ấy một tối buồn, đậu rơi …

Trong gió gào Rơi
. . .


Dưới trời vắng lạnh ánh trăng sao Rơi
. . .

Ba mươi mốt tầng cao
Rơi

. . .

Xíu xiu lá mầm phôi đó
chạm đất có nảy không ?
- Nảy hử ?
- Không biết nữa.
(Người nói này, hai tay bưng mặt, nghẹn nấc …)


- Nảy chứ …
( Người nói đây chữ chứ kéo dài, khàn giọng tức …)


“ Đéo bà mày!”
“Thét được
Đã váng trời
Mẹ ơi!”
.
---------------- chú thích của bài thơ -------------------------------
(*) Zen : nhà hàng Nhật, góc đường Lê Thánh Tôn Chu Mạnh Trinh SG 1. Thơ viết từ thông tin tháng 10 rồi (2018) có một mẹ trẻ, ném bé mới sinh … từ tầng 31 cao ốc H. ở L.Đàm, HN.


Bạn đọc, ngó ba dấu chấm câu xổ dọc, được đặt trọn một khuôn hình MS- Word trống lốc nối tiếp ngay sau chữ rơi… Như thấy mầm hạt buồn nhầu gan xoắn ruột ấy trong mắt. Bay, không rơi. “Ạch” một tiếng, nghe như nổ trong đầu. Vậy là rơi không bay.

Thơ thì không phải truyện rồi. Bất ngờ bạn phì cười, hàm răng giả suýt rơi. “Tao mới thấy truyện có chú thích, lạ há”.

Bạn đi bộ thể dục, là người được xé “nháp” kể trong quãng một giờ đó các ý truyện do nó vẫn hay đau đáu nghĩ ra. Truyện thì đọc qua mail. Chú thích nói trên đó chuyển hóa làm câu thoại, đặt để đâu đó không khó. Nhưng nó nghĩ cứ giữ nguyên trạng khi bài thơ hình thành, copy paste kiểu dân viết mạng xem như giới thiệu thêm một cách làm hay viết truyện mới mẻ. Nó nhắc bạn khoản ý tưởng câu chuyện về hai anh chị ngày đi bộ 50 vòng sân, giáp mặt nhau không dưới năm bận theo những lượt di chuyển … Tháng mưa chiều dầm dề, chuyển đi sáng sớm hay những ngày công viên bốc mùi tanh tưởi thì đổi ra vòng hè chung cư sát chợ, họ vẫn đụng mặt nhau. Vẫn không một lời chào hay thăm hỏi nhau. Thật như đời vậy. Truyện cứ để cho họ đi ròng rã 50 năm trời như thế …

Bạn đã nghệch mặt, ý hỏi … Nó ngoặc ra kể nguyên do của con số 50 năm. Một câu chuyện tình gái Việt 16 trai Mỹ 22 tuổi, xa cách nửa vòng trái đất vừa tái hợp gây sốt nóng trên báo, mạng.

Đã bảo truyện không có chuyện rồi mà! Người Việt mình lạ thế. Nhà kề nhau, ra vào giáp mặt lại như người xa lạ, còn bạn ảo chưa rõ dáng hình thì ồn ả đêm hôm. Bất chợt nó nói: Mày biết tay Tửng, bán nước cửa công viên chứ. Người không bình thường đó. Vừa nghe tao kháo truyện là Tửng nói ngay và luôn: tôi biết ông viết ai rồi. Không chào hỏi những 50 năm thì là ông Sáu câm với bà Năm điếc chứ gì.

“Bó tay cha chả”. Bạn bật cười khoái trá. “Cháy bà cái ý tưởng ngầm sâu của người viết đây rồi”.


LÊ ANH THU.