tholeanhthu

Tuesday, November 17, 2020

Truyện ngắn : ANH À ANH ƠI!
1. Gã đói. Lửa đã nhóm đỏ rồi. Chặng trở ra cửa rừng, khá xa. Vất vả, nên cần dừng lại, nghỉ và ăn uống.
Gã có hai lựa chọn, hai con chim bẫy được mà thôi.
Con vàng đẹp mã, thì nhỏ. Con màu lông xám ngoét nhỉnh, to hơn.
Bất chợt con xám hót như nói : Anh à …
2. … Anh ơi ! Sau lần đói đâu khoảng nửa tháng, anh dạy nó hót thêm được như vậy. Bây giờ thì nó cứ “anh à anh ơi” những khi nhác thấy bóng dáng anh.
Kể lể chuyện ở rừng, chuyện dạy chim hót thì cha Tư Cà Mau độp liền : Chim khôn kêu tiếng rộn ràng …
Chả biết ca dao “ Chim khôn kêu tiếng rảnh rang” hay sao, chứ nghe hai chữ rộn ràng của Tư, gã khoái lắm.
3. Bởi khoái nên gã hay lãng vãng trước sân nhà. Chỗ đầu hồi có cái lồng chim: “À … ơi!”.
Nghĩ sao mà Tư cà khịa: hay chú mày đổi chim … khôn với ta đi. Chim ở nhà Tư nhại hót nhiều câu ca … nghe cũng thích lắm. Nó xuống xề vọng cổ cũng mùi như “ca sĩ bí ẩn” à ngha. Nhưng Tư khàn cả giọng anh à anh ơi, chim nó ko đoái hoài cất tiếng.
Mới chiều trước, Tư cà chớn khi thử tô vẽ màu lông vàng đỏ xanh biếc cho chim… Rồi hắn dạy nó “Anh à anh ơi”. Thiệt là bực mình ghê!
Có khi chim Tư học nhiều quá, nên khó nạp thêm bài mới. Với lại, cũng phải kiên trì … yêu quý nó nữa. Gã bật cười khi nhớ lại cú điện của Tư cà mau : gì mà chim rồi cu …
4. Không chỉ chuyện giữ khô áo quần để vượt qua con suối. Ngặt nỗi chuyện giữa “chim” với “cu” làm gã loay hoay một lúc lâu. Chuyện là tối qua tay Tư cà tửng gọi điện bảo: hay đổi chim chú em lấy cu … tao đi. Cho bắt luôn một cặp đôi nè. Giấu lồng chim sau lùm cây, gã cởi quần áo rồi mới nhấc nhánh cây móc lồng chim vác vai lội qua suối. Gã đi vào làng bên, tìm chủ nhân câu hót : Anh à …
Vừa lên bờ là gã ném lồng chim ra sau tảng đá, mặc lại đồ. Chưa được mười bước chân lên dốc bờ suối, bất giác gã đụng mặt một người phụ nữ … Chị ta chỉ cái lồng “chim tôi kìa”.
Gã đã chực té ngữa : “anh à …”. Con chim trong lồng bất ngờ lên tiếng. Nó không hót câu anh đã dạy “ Anh ơi!”.
Tay Tư há hốc mồm khi nghe vụ lội suối, tìm và gặp chủ nhân của con chim khôn. Tiếc hùi hụi chuyện gã trả chim về chủ cũ. Tuy ngoài miệng nói “khó tin quá”, nhưng hắn an ủi bạn: Tui với ông còn cặp cu … mà, đừng buồn nữa.
5. Xoong nắp còn khua nói sao vợ chồng tránh được to tiếng. Một bận cãi nhau, tôi hét lên : ông đi chết cho tôi. Tối đó ông ấy đi, mưa rừng to dữ lắm. Rồi biền biệt cả năm ròng. Ở làng họ cho là ổng vượt suối bị nước cuốn trôi chết rồi. Không ai giận dai thế.
Tôi hay ra tảng đá chỗ anh giấu chim ban nãy … ngồi khóc vì lầm lỗi, cả nỗi niềm thương nhớ chồng. Một bữa con chim này từ đâu bay đến. Nó sà vào lòng tôi, quấn quýt ko rời… Tôi mang về nhà rồi dạy nó hót “anh à” đó.
Rồi tôi nghĩ không chừng con chim này là ông trời cho chồng mình tái sinh lại. Để về ở bên mình. Anh biết không, chị ta nói với gã : tối lại là nó không chịu ở ngoài hàng hiên. Nó cứ kêu “anh à” liên tục, chừng nào vô phòng ngủ với tôi mới thôi.
Nhưng khổ ghê, mới sáng ra nó đã kêu váng óc “Anh à …”. Quả báo nghiệp chướng đời tôi, phải không ông trời? Chồng tôi cũng hay dậy sớm, nhưng ông ấy không có làm rùm beng như vậy. Lục đục đi pha cà phê, bật tivi nhỏ nhất dưới nhà. Tôi mất tinh thần, hao hụt sức khỏe quá mới mang chim vô rừng, thả đi … Cũng năm bảy lượt mới được.
5+1 Tư rủi quá. Không gặp được bà chủ chim khôn. Hắn xách lồng cu mang qua nhà gã, năn nĩ ỉ ôi rồi cuối cùng phủi đít : thôi. Coi như Tư gởi ông chăm sóc ít bữa. Bà chị nói đó thì hỏi dò nhà gã, đến sau khi Tư rời đi có mười lăm phút. Cũng hết lời mong anh thông cảm, nuôi nó giúp tôi.
“Nó hót anh à tôi đã mệt, giờ còn xuống giọng “anh ơi”, anh nghĩ coi làm sao tôi sống nổi”.
LÊ ANH THU.