ket tập thơ BCCS
Góc nhìn khác :
Có một khí chất khác người làm nên giọng điệu thơ riêng lóng lánh vàng.
Cát Du tên thật Phan Kim Dung, sinh năm 1960, hiện công tác tại Hải quan tỉnh Bình Dương, giải nhất thơ giải thưởng Huỳnh Văn Nghệ 2000-2005. Đã xuất bản tập thơ Cảm, là chủ đề, đốI tượng chính của Bàn tròn văn chương lần thứ 4, do Ban công tác trẻ Hội nhà văn VN tổ chức vào ngày 23 tháng 12 năm 2006 tạI Khu du lịch Đại Nam, Thủ Dầu Một, Bình Dương.
Trong lần đầu tôi đọc thơ chị, thoáng qua, nói thật cũng chưa thấy gì nổi bật, ngoại trừ một vài con chữ mơi mới. (Bài đã viết I love you – dịch và đọc ngang là Tôi cảm Du. đăng trên Web Văn nghệ Sông Cửu Long) Lần đọc này, tôi đặt mục đích cho mình: đâu là sự chọn lựa của Ban tổ chức Bàn tròn văn chương lần 4 ? Có sự quen biết, hay tự thân trang thơ Cát Du lóng lánh. Có những ánh kim, thật không, nhưng chúng là những sắc màu gì? …
Thơ Cát Du là những thảng hoặc, những không đâu, những bơ thờ, thoáng chốc, thi thoảng khói sương khó nắm bắt mà day dứt lòng… ( giới thiệu của nhà thơ Trần Mạnh Hảo) : Theo tôi thì thơ chị có cái thi thoảng khói sương nhưng không khó nắm bắt, như bài Xuân thì dưới đây :
Dậy đi nào
mai nụ ơi
Các bạn em đã váy xòe vàng chóe
Đang hây hẩy đợi tình
Mà em còn ngái ngủ
Sao chẳng chịu hé mi
Không sợ lỡ mất cái xuân thì
Thoáng qua ?
Dung dị quá đi chứ. Hay bài Thít chặt :
Em thít chặt vào anh
Tưởng không gì lèn qua cho được
Vậy mà
Có một hạt cát đã lèn giữa chúng mình
Hạt cát lớn thành viên gạch
Viên gạch hoá thành bức tường
Bức tường hoá thành Vạn lý
Cứu em !
Em không cách gì bíu anh cho được
Em rơi
Ngã phịch xuống chân tường.
Nhỏ như vết nứt chân tường mà Bao giờ em cũng nhận ra/…những hỏng hóc của đờI mình … Cũng bình thường như bao ngườI phụ nữ khác khi bị tình phụ : kêu than,cam chịu: Em như con diều bị đứt dây/ Chúi nhủi giữa tầng trời/ Không biết tựa vào đâu/ Để ngã ( Bài Con diều )
Và trong nhiều bài thơ khác :Ừ thì em có đợi đâu; Chỉ cần có ai đó để cười; Không quen; Nhớ không nòn nõn …
Thật may, Cát Du vượt trộI hơn khí chất những ngườI nữ thường tình khác. Điều này giúp cô bứt lên vượt mặt để chen lên tốp có màu (huy chương), dù chưa hẳn ánh vàng : này nhé trong bài Đi hoang
Đêm qua có một cuộc chia ly/ Cuộc chia ly vĩnh hằng của hai trái tim không thuộc về nhau nữa/ Trái tim lớn lạnh lùng quay quắt/ Trái tim nhỏ se thắt buồn đau/ Nàng quay lưng đi về phía không có ánh mặt trời/ Vứt tình vào tối/ Đêm đông /… Không cam chịu mà Cát Du cất giọng thẳng thừng, thách thức :
Có chú dế rủ rê đi hoang” Ừ, thì đi !”
Gió đông gì cũng mặc
Nàng buông !
Noel đang đến trong cái lạnh của trời đất, của tự nhiên. Vòng sân bóng kề nhà, bọc bởi một vòng những cây cau xanh tóc xỏa dài mỗi sáng tôi chạy lúc này vắng hẳn bóng người. Họ trốn tìm trong chăn, trong vòng tay người tình ấm hỉnh. Noel của Du : Trưa buồn nhắn tin hỏi, tối nay mình đi đâu anh ? Anh không nghỉ, anh phải trực …
Em một trời cô đơn
Chúa trên cao có biết
Dưới đất có ngàn người
Trên trời có ngàn sao
Mà con sao chỉ một ?
Nếu chỉ thế thôi, tôi chẳng nói :
Cho con chú chăn cừu
Để thức cùng thâu đêm
Quên đi cái lạnh này
Quên cả người con thương.
Trong người đàn ông tôi gọi là chồng : mà mai này tôi không còn gọi là chồng nữa,. người đàn ông vỡ tan, tôi nhặt, ghép lại thật khít/ không giống, tuyệt nhiên không giống, mặt nứt như chiếc bình men rạn, mắt không có khói tình, môi không hương yêu, bàn tay thõng thượt .Ôi chồng ! Không ! Tiếng thơ Du đã không chấp nhận,cô đã không thể cam chịu :
Em sẽ đổ khuôn chàng
Để có một mẫu mới toanh
Tuy thế, không như một ít giọng thơ nữ xuất hiện thời gian này, Cát Du không làm dáng bằng những phá phách, tung hê .. ta đã thấy. Chị có giọng điệu riêng dịu nhẹ hơn, cái giọng điệu-nói vậy mà không phải vậy- của một người thơ còn, theo tôi, nặng tình lắm thì phảI ! Đây chính là những sắc màu làm nên tiếng thơ Cát Du, mà như trên tôi đã viết, chúng chưa phải ánh vàng. Nhưng với một ngườI thơ mới xuất hiện, có được giọng điệu riêng để mà lóng lánh sáng cũng quý … ngang bằng vàng rồi ! Mừng thay.
21.12.2006.
Lê Anh Thu.
Bài ca cuộc sống (tt)
46.
- Thắng thua trong quá trình làm tập BCCS ?
- - Hỏi gì mà ghê ? Mở được rộng mất sâu. Gần hiện thực tất xa chất thơ. Điệu vần nhạt, tự nhiên hẳn đậm, thậm chí đã có ý phê dung tục… Hề hề. Version 1.2, rồi ta tiếp tục làm version 2.1. Nói thật lòng tôi không mong thắng ngay trận đầu. Có thể xem hai bài Với thơ dưới đây như kết của tập thơ này. Tôi nhấn : chỉ như kết của tập thơ này.
…
Tôi như bao người chơi mới
Vừa kịp lao vào hàng, đứng cuối
Bước chân chạy gấp
Nhịp tim dồn đập
Gã trai không được trẻ
Đầu tuốt trần chân đạp đất
Khối tâm hồn ôm trằn trước ngực.
Giữa sân khấu
Nàng thơ cùng một ít người múa, hát
Họ diễn cả kịch, hay và đẹp.
Tôi lẫn trong số đông, ngồi riêng góc khuất
Một mình lặng lẽ
Cười rồi khóc.
Nàng đã một lần nhìn tôi, có lẽ
Nàng đã trông rõ tôi ngồi, có thể
Gốc đa già, Cuội đã nghìn triệu năm rồi, hơn thế
Vàng khối ngực mình, khản cổ, khô giọng
Rao không màng bán mà dành riêng tặng …
Đẹp những đêm rằm trăng ngời sáng.
47.
Tôi đã phải cố ghê lắm để giữ quân bình tôi với niềm say mê nàng thơ da diết.
Được hay không tôi nào có biết.
( Có thể nói tôi yêu nàng tha thiết.
Không ít lần nàng đã quay tôi chóng mặt,
đã vật té ngửa ra, đã thít chặt cổ tôi, hút chết.
Việc phải ghìm cương con ngựa thơ trong người -
đâu chỉ mình tôi làm, đâu chỉ mình tôi gặp -
thiệt là mệt !).
Giữa trăm thứ bà rằn những lo toan nọ khác.
Việc của ngày : làm công trả nợ áo cơm
Việc của đêm : làm chồng, học chơi cùng sấp nhỏ.
Thơ đến,
Chỉ khi vào giữa giấc, lúc thực lẫn hư, mờ xen cùng tỏ
Nơi chốn của vô thức, chỗ trú ẩn thiên thần.
Khoảnh khắc hồn ma, và kia góc mồ xác quỷ
Của tất cả những gì không rõ ràng bóng dáng.
Tôi góp gom, tôi túm nhặt
những bất chợt thoáng qua, hay tình cờ lượn thấy
Tôi giữ chặt, dù đấy, như chút le lói ánh ngày.
Không sắc màu, không hương mùi
Không vị ngọt bùi, cay đắng.
Tôi chuốt trau, gọt mài ... rồi dọn hàng chưng bán
Khi chỉ mươi dòng, lúc một đôi trang ...
Bạn hãy xem, hãy sờ em xem.
Em đó,
Em như con gái đang tuổi dậy thì
Có vòng eo, tướng đi cột một trăm đôi mắt.
Em như gái một con, trông không chỉ mòn, mà nếu trông nhiều
( trông mê, trông mệt ) sẽ đui hai tròng mắt.
Thế mà đời lạ kỳ không ?
Hai ngàn, mười ngàn, nhiều, nhiều hơn thế nữa
Trong dãy hàng dài dằng dặc- những con người đi đến với em-
tôi là người xếp cuối
( Cái vị thế có vàng ròng trăm lượng, muôn đời tôi không đánh đổi ).
Không đi dầu phất cờ, thà là mình đứng cuối
Để không lẫn trong hàng, không lộn với một ai !
Rồi âm thầm như kia chàng Cuội
Vò võ đợi tình dưới gốc đa ...
0 Comments:
Post a Comment
<< Home