tholeanhthu

Tuesday, September 05, 2006

Một câu chuyện của thơ (tiếp theo)
2. Cái áp lực vô hình trong người viết hình thành khi nào không rõ, chỉ thấy khi không thơ thì người khó chịu vô cùng. Cái cảm giác từa tựa như nhớ người yêu, cứ muốn rong xe xuống nhà gặp mặt một cái (dù rằng vừa mới gặp đây và lời hẹn gặp lại phải vài ngày tới nữa). Tôi xác định chỉ tiêu bài thơ trong tháng không kém hơn con số mười của tháng đầu tiên, tháng 9.1999. Tìm thi tứ, đề tài, niềm hứng thú …ra sao? Thu xếp thời gian cho công việc mua bán, giao bia, chợ cho tiệm tạp hóa và những cuộc đấu trí trên bàn cờ tướng. Tôi soạn lại đống thơ mua từ thời bao cấp, đọc ngấu nghiến. Trong đó, tôi thích đọc nhất là thơ Chế Lan Viên. Lùng trong nhà sách, nhưng đi mượn thơ, sách bình thơ là chủ yếu… Tiếp cận cả số bạn mua hàng nhà tôi. Mỗi sáng đầu ngày, cùng với cữ cà phê và trang báo, tôi bắt tay cho công việc mới : làm thơ.

Buổi sáng tôi đón thơ. Chiều và tối tiếp cờ.
Được một ít tiền hàng xe pháo nhiều ván đi tong.
( Trích Là tôi ).


Lạ một nỗi thơ làm buổi sáng thường là thơ ngăn ngắn, những bài thơ được chỉnh sửa từ những nháp, thảo viết lúc nữa đêm. Thơ ý tứ sâu ( tôi còn thấy lạ, không hiểu từ đâu, do đâu mà có ) lại đến sau những trận đấu cờ với cao thủ quá giấc của đêm. ( Xem Chơi gà đá ngay dưới đây trong mục thơ của ngày.

Tập thơ Bài ca cuộc sống (tt)

12.

Phát biểu thơ :
Một trong những người “ lớp sóng” bước qua bậc cửa hang đá hốc cây hàng triệu năm tuổi là ông tổ của những cái khố lá khô.

Áo quần hai vật bất ly thân của đời sống con người. Chúng rời tạm con người trong một chốc lát, buồng riêng hay nhà tắm. Thay chúng ra, ngâm, giặt, phơi phóng … là việc làm cần biết !

Một đận, tôi nghe từ thau đồ bẩn bọn áo quần tranh luận.
-Tớ là đẹp nhất. Màu sắc. Kiểu dáng phong phú . Có tay, không tay; vạt ngắn vạt dài; cổ kín cổ hở; lưng xẻ, lưng không…
Tôi đá thau, chân chảy máu. Có im ngay không lũ dối trá, giỏi ồn ào. Dép mới thật là vật dụng cần thiết.

13.

Lê Anh Thu là tôi, đích thực đàn ông không già không trẻ
Không thuốc lá, không be bét rượu chè. Nghiện mỗi tật cà phê.

À, khoản này (mắc cỡ ghê), mê vợ. Thích ngắm nàng say ngủ.
Công việc nàng vất vả. Tâm hao trí tổn. Đến ngủ ( thi thoảng) chúng tôi mới gần nhau.

( Chuyện đụng chạm khuya khoắt đèn tắt, hẹn dịp khác, bạn biết, tôi kẹt bù lỗ gắt !)
Và tôi cực giỏi săn đón nàng: ăn cùng mâm, tắm chung buồng.

Tóc tôi xoăn. Dáng gầy tóp mỡ song được cái sức khỏe đàng hoàng
Lớp bác sĩ đời nay muốn lấy tiền tôi hè nhau kêu khó.

Con hai đứa, trai gái đủ cả. Ngoại gần nên nhường phần ngoại.
Tiệm mua bán nhỏ xíu nuốt trửng thời gian còn lại.

Buổi sáng tôi đón thơ. Chiều và tối tiếp cờ.
Được một ít tiền hàng xe pháo nhiều ván đi tong.

Đương cự thời gian bốn ngựa vọt chạy, giọng tôi bông đùa
Khẩu khí Bút Tre hồn nhiên tươi trẻ.

Những việc chờ tôi, sau làm trước, trước tôi để mai hay mốt tùy thích
Ví như lấp lối ngóng trời vừa xong mùa mưa rơi.

Giỗ chạp, cưới hỏi … dưới quê xa, ma chay hay tiệc tùng đâu đấy
Tôi, mình tôi ( không lẽ mẹ già) là chân chạy.

Điện tới nhà tìm, may quá : À, Công* nghe.
Mẹ tôi lãng tai nặng, chuyện bạn mau mất giọng.

Thu là gì ? Một viên đá mi
Trải dốc vượt cầu Chánh Hưng ( báo chí kêu), cầu xuyên thế kỷ.

Thu mơ chi ? Đời tan tành xác pháo
Hoa trăm sắc màu tung tóe trời sao.

- Bài này tôi viết cho bộ Hát lời Whitman, khi đọc thấy khúc 24 Bài hát chính tôi của ông :

Wall Whitman**, một vũ trụ, con trai đảo Mahhattan
Ngỗ ngược, đẫy đà, yêu khoái lạc, ăn nhậu và sinh con đẻ cái.

Qua tôi, rất nhiều tiếng nói từ lâu câm lặng
Qua tôi, những tiếng nói bị đời cấm đoán….

- Thì bắt chước là một đặc trưng của giống truyền miệng … Aristote đã viết trong Nghệ thuật thơ ca. Hắn lại ahh. Mà này, ông không chỉ mở đoạn một thôi chứ ?

__________ ___________ -_____________
* Công: tên khai sinh của L.A. Thu.
** nhà báo, nhà thơ Mỹ.
Chánh Hưng : cầu khởi công 5.2000, khánh thành 1.9.2003, bắc qua một nhánh kênh Đôi quận Tám, TP Hố Chí Minh.

14.

Trong cơn lốc say thơ, đoạn mở hai ( Chuyện kể về đôi trai gái …) được viết trước cả đoạn mở một.

( Và, để rồi
Một ngày
Không
Đêm
Đó ... )

Họ …

Trăng vàng lượn múa
trên sóng cỏ
miên man
Và sương rơi
sấp ngửa ướt
vuông cỏ rạp mềm

Họ đã …

Gió qua truông rền
giọng thổn thức
Như hơi thở nghẹn
sâu lồng ngực

Họ đã không rời nhau …

Đêm bếp lửa hồng
bập bùng ánh trăng sao
Những lá cỏ ẳm
lũ sương bồng bóng trăng ngà
Thắp lên
muôn vàn ánh bạc
Đồi cỏ đồi sương
một đồi đuốc lấp lánh hoa !
Mây bồng bềnh trôi
rừng cây đong đưa khúc nhạc
Hòa giọng trầm vang
tiếng con suối xa đưa

Họ đã không rời nhau được nữa …

Thời khắc ấy, đến mãi sau này tóc bạc
Nhắc nhớ bước đi đầu
Nhắc nhớ lối đi vào
Tình sâu.

Thơ của ngày
(Có gà chuyên thịt, gà chuyên trứng; gà nuôi thả, gà nuôi đá
Giống gà Tàu, gà nòi, gà ri, gà tre … dân dã).
1
Vào cuộc chơi
Anh tuyển trong bầy con nhất
Mạnh chân, mỏ chắc, móng sắc.
Nuôi theo chế độ riêng.
( Thức ăn thêm nhiều xương, giàu chất sắt …).
Anh đào hố luyện bước nhảy cao
Đòn đá hất,kiểu đá bổ nhào …
Anh ngậm rượu phun, nghệ tẩm da thẫm màu.

2
Gà anh đá thắng
Không chỉ gà chiến anh thắng gà độ đối phương
Mà bầy gà nhà anh trội hẳn gà bầy nhà họ
Là anh có con mắt nhìn cùng bài bản nuôi luyện ngon hơn.

3
Anh tuyển chọn gà chiến từ mười bầy, từ trăm con
Đối phương anh chọn gà gấp mười con số đó.
( Họ có trong tay dăm ba lò danh tiếng
Gà họ thực chiến qua hàng chục trường …).
Không vì thế mà gà họ hơn gà nhà anh.
Ấy là bầy nhà anh chỉ mười nhưng là mười chiến đấu
Chỉ trăm con nhưng thuộc giống không hám sống giỏi chạy làng.

4
Mà chẳng phải lúc người ta say ngủ, mơ màng
Anh đã thức lắng tai nghe trong hàng trăm tiếng gáy
Nhận ra đâu âm sắc của tướng gà
Người quẳng tiền chọn gà, gà nó chọn ổ nhà anh hai mốt ngày khẻ mỏ.
Nó ị trên tay anh vàng nghín, nó chọn tính anh cần cù kiên nhẫn …

5
Người chơi gà đá, gà nó đá trăm sẹo cẳng chân anh
Đá sáng, đá trưa, đá chiều, đá tối.
Đá lúc anh đã rửa chân bắt người vật ra giường ngủ
Đá cả khi anh ngủ rồi sương trời kết hạt thèm … rơi !

0 Comments:

Post a Comment

<< Home